3
|
4
|
5
|
6
|
7
|
8
|
"kyuadah Aê Diê brei klei thâo mĭn, klei thâo săng, leh anăn klei hơk mơak kơ mnuih bi mơak kơ ñu." KHUA PÔ MTÔ 2:26
Khua Pô Mtô 2:1-26 |
KHUA
PÔ MTÔ
|
TRUYỀN
ĐẠO 2:1-26
|
ECCLESIATES
|
1Kâo lač kơ kâo pô.”Hriê bĕ, kâo srăng
lông dlăng klei jing mơak; bi mơak bĕ ih pô.” Biădah nĕ anei, klei anăn jing
hơăi mang msĕ mơh. 2Kâo lač kơ kâo tlao, “Ñu jing klei mluk”, leh
anăn kơ klei bi mơak, “Ya yuôm klei anăn?” 3Kâo ksiêm kduah leh hŏng
klei mĭn kâo si kâo dưi bi mơak kơ asei mlei kâo hŏng êa boh kriăk bâo -- êjai
klei mĭn kâo ăt atăt kâo hŏng klei thâo mĭn – leh anăn si kâo dưi ngă klei mluk,
tơl kâo dưi buh ya jing jăk kơ phung anak mnuih ngă ti gŭ adiê êjai diñu dôk hdĭp
knŏng bhiâo. 4Kâo ngă leh lu bruă prŏng; kâo mdơng lu boh sang leh
anăn pla boh kriăk bâo kơ kâo pô. 5Kâo ngă kơ kâo pô war djam leh
anăn war mnga, leh anăn kâo pla hlăm war anăn djăp mta ana boh. 6Kâo
klei kơ kâo pô kbăng êa pioh krih lu ana kyâo anăn. 7Kâo blei hlŭn
êkei leh anăn mniê, leh anăn kâo mâo phung hlŭn arăng kkiêng hlăm sang kâo; kâo
mâo msĕ mơh lu êmô leh anăn biăp, kdlưn hĭn kơ phung ênuk êlâo kơ kâo hlăm
buôn Yêrusalem. 8Msĕ mơh kâo mkăm pioh leh kơ kâo pô prăk mah leh
anăn ngăn yuôm phung mtao leh anăn dŏ hlăm čar. Kâo mâo phung mmuñ lu êkei
leh anăn lu mniê, leh anăn mâo lu mỗ hjŭng, tui si phung êkei khăp.
9Snăn kâo jing prŏng leh anăn êgao hĭn
kơ jih jang phung ênuk êlâo kơ kâo hlăm buôn Yêrusalem. Msĕ mơh klei thâo mĭn
ăt dôk mbĭt hŏng kâo.
10Ya mnơng ală kâo čiăng kâo amâo hngah
ôh kơ ñu.
Kâo
amâo ôh sa mta klei bi mơak kơ ai tiê kâo pô,
Kyuadah
ai tiê kâo mơak hŏng jih bruă suăi kâo.
11Kâo ksiêm jih jang bruă kngan kâo ngă
leh,
Leh
anăn klei suăi kâo ngă leh klei anăn,
Leh
anăn nĕ anei, jih jang jing klei hơăi mang leh anăn klei tiŏ angĭn, leh anăn
amâo mâo boh tŭ dưn ôh ti gŭ sang hruê.
12Snăn kâo wir čiăng ksiêm klei thâo mĭn,
klei khŏ leh anăn klei mluk; kyuadah klei mkăn mnuih čuê mtao dưi ngă? Knŏng ya
klei mtao ngă leh.
13Snăn kâo klei thâo mĭn jing jăk hĭn kơ
klei mluk msĕ si klei mngač jing jăk hĭn kơ klei mmăt.
14Mnuih thâo mĭn mâo ală ñu ti bỗ mta ñu,
biădah pô mluk êbat hlăm klei mmăt. Biădah kâo buh leh sa klei knhal tuč truh
kơ jih jang diñu.
15Snăn kâo lač kơ kâo pô, “Ya klei srăng
truh kơ pô mluk srăng truh kơ kâo msĕ mơh. Snăn ya yuôm jing kâo thâo mĭn snăk?”
Leh
anăn kâo lač kơ kâo pô, “klei anăn msĕ mơh jing hơăi mang.”
16Kyuadah arăng amâo lŏ hdơr ôh kơ thâo
mĭn wăt kơ mnuih mluk msĕ mơh, kyuadah hlăm hruê srăng truh arăng srăng wơr bĭt
hĕ jih jang. Hbơih, mnuih thâo djiê msĕ mnuih mluk mơh!
17Snăn kâo bi êmut kơ klei hdĭp,
kyuadah ya klei arăng ngă leh ti gŭ yang hruê bi ênguôt kâo; kyuadah jih jang
jing hơăi mang leh anăn klei tiŏ angĭn.18Kâo bi êmut kơ jih klei
suăi kâo ngă leh ti gŭ yang hruê, kyuadah kâo srăng lui dŏ anăn kơ pô srăng čuê
kâo êdei;
19leh anăn hlei thâo thâodah ñu srăng
jing sa čô thâo mĭn amâo dah mluk? Biădah ñu srăng jing khua kơ jih jang mnơng
kâo mâo hŏng klei suăi leh anăn hŏng klei thâo mĭn kâo ti gŭ yang hruê. Klei
anăn msĕ mơh jing klei hơăi mang.
20Snăn kâo êdu ai kơ jih klei suăi bruă
ngă kâo leh ti gŭ yang hruê,
21kyuadah tăp năng sa čô mnuih bi suăi leh
ñu pô hŏng klei thâo mĭn leh anăn klei thâo mĭn lu leh anăn klei mbruă, lui
jih jang mnơng ñu kơ pô amâo tuôm suăi ôh kơ dŏ anăn. Klei anăn msĕ mơh jing
hơăi mang leh anăn sa klei jhat êdi.
22Ya boh tŭ dưn sa čô mâo mơng jih jang
klei suăi leh anăn klei ñu uêñ kơ bruă ñu ti gŭ sang hruê? 23Kyuadah
jih jang hruê ñu dôk hdĭp bŏ hŏng klei dleh, leh anăn bruă ñu bi ruă ai tiê;
wăt êjai mlam klei mĭn ñu amâo mdei ôh. Klei anăn msĕ mơh jing hơăi mang.
24Amâo mâo ôh klei jăk hĭn kơ sa čô
mnuih knŏng tơdah ñu dưi huă bơng leh anăn mnăm, leh anăn mngăt ñu mơak hŏng
bruă ñu. Kâo buh klei anăn msĕ mơh kbiă hriê mơng kngan Aê Diê; 25kyuadah
hlei dưi bơng huă mâo dah dưi mâo klei mơak hĭn kơ kâo?
26kyuadah Aê Diê brei klei thâo mĭn,
klei thâo săng, leh anăn klei hơk mơak kơ mnuih bi mơak kơ ñu; biădah ñu brei
kơ pô soh bruă mkăm pioh knŏng čiăng brei pô bi mơak kơ Aê Diê. Klei anăn msĕ
mơh jing hơăi mang leh anăn klei tiŏ angĭn.
|
1 Ta lại nói trong lòng rằng: Hè! hãy thử điều vui sướng và nếm
sự khoái lạc: kìa, điều đó cũng là sự hư không. 2 Ta nói: Cười là điên; vui sướng mà làm chi? 3 Ta nghĩ trong lòng rằng phải uống rượu để cho thân mình vui
sướng, mà sự khôn ngoan vẫn còn dẫn dắt lòng ta, lại nghĩ phải cầm lấy sự
điên dại cho đến khi xem thử điều gì là tốt hơn cho con loài người làm ở dưới
trời trọn đời mình sống. 4 Ta làm những công việc cả thể; ta cất nhà cho mình, trồng
vườn nho cho mình, 5 lập cho mình vườn cây trái và vườn hoa, và trồng cây trái đủ
thứ ở đó; 6 ta đào hồ chứa nước đặng tưới rừng, là nơi cây cối lớn lên. 7 Ta mua những tôi trai tớ gái, lại có nhiều đầy tớ sanh ra
trong nhà ta. Ta có bầy bò và chiên nhiều hơn hết thảy những người ở trước ta
tại Giê-ru-sa-lem. 8 Ta cũng thâu chứa bạc vàng, và những vật báu của các vua,
các tỉnh. Ta lo sắm cho mình những con hát trai và gái, cùng sự khoái lạc của
con trai loài người, tức là nhiều vợ và hầu. 9 Như vậy ta trở nên cao trọng hơn hết thảy những người ở trước
ta tại Giê-ru-sa-lem; dầu vậy, sự khôn ngoan vẫn còn ở cùng ta. 10 Ta chẳng từ điều gì mắt mình ước ao, cũng chẳng cấm điều gì
lòng mình ưa thích; vì lòng ta vui vẻ vì mọi công lao của ta; và đó là phần
ta đã được trong mọi công lao ta. 11 Đoạn ta xem xét các công việc tay mình đã làm, và sự lao khổ
mình đã chịu để làm nó; kìa, mọi điều đó là sự hư không và theo luồng gió thổi,
chẳng có ích lợi gì hết dưới mặt trời. 12 Ta bèn xây lại đặng xem xét sự khôn ngoan, sự ngu dại, và sự
điên cuồng; vì người nào đến sau vua sẽ có thể làm gì? Bất quá làm điều người
khác đã làm từ lâu rồi. 13 Vả, ta thấy sự khôn ngoan hơn sự ngu dại, cũng như ánh sáng
hơn tối tăm. 14 Người khôn ngoan có con mắt trong đầu mình, còn kẻ ngu muội
bước đi trong tối tăm; dầu vậy, ta nhìn thấy hai đàng cùng gặp một số phận về
sau. 15 Nên ta có nói trong lòng rằng: Sự xảy đến cho kẻ dại, sẽ xảy
đến cho ta cũng vậy; vậy, ta có nhiều khôn ngoan như thế mà làm chi? Ta lại
nói trong lòng rằng: Điều đó là một sự hư không nữa. 16 Vì người ta chẳng nhớ người khôn ngoan đến đời đời, cũng
như chẳng nhớ kẻ ngu muội; vì trong ngày sau cả thảy đều bị quên mất từ lâu.
Phải, người khôn ngoan chết cũng như kẻ điên cuồng? 17 Vậy, ta ghét đời sống, vì mọi việc làm ra dưới mặt trời là
cực nhọc cho ta, thảy đều hư không, theo luồng gió thổi. 18 Ta cũng ghét mọi công lao ta đã làm ở dưới mặt trời, vì phải
để lại cho người sau mình. 19 Vả, ai biết rằng người ấy sẽ khôn ngoan hay là ngu dại? Dầu
thế nào, hắn sẽ cai quản mọi việc ta đã lấy sự lao khổ và khôn ngoan mà làm ở
dưới mặt trời. Điều đó cũng là hư không. 20 Bởi cớ ấy ta trở lòng thất vọng về mọi công việc ta đã lao
khổ mà làm ở dưới mặt trời. 21 Vì có người làm công việc mình cách khôn ngoan, thông sáng,
và tài giỏi, rồi phải để lại làm cơ nghiệp cho kẻ chẳng hề lao khổ làm đến.
Điều đó cũng là một sự hư không và một sự tai nạn lớn. 22 Vậy, ích chi cho người lao khổ, cực lòng mà làm việc ở dưới
mặt trời? 23 Vì các ngày người chỉ là đau đớn, công lao người thành ra
buồn rầu; đến đỗi ban đêm lòng người cũng chẳng được an nghỉ. Điều đó cũng là
sự hư không. 24 Chẳng gì tốt cho người hơn là ăn, uống, khiến linh hồn mình
hưởng phước của lao khổ mình. Ta xem thấy điều đó cũng bởi tay Đức Chúa Trời
mà đến. 25 Vì ai là người được ăn và hưởng sự vui sướng hơn ta? 26 Bởi Đức Chúa Trời ban sự khôn ngoan, thông sáng, và vui vẻ
cho kẻ nào đẹp lòng Ngài; nhưng Ngài khiến cho kẻ có tội phải lao khổ mà thâu
góp chất chứa, để rồi ban cho người đẹp lòng Đức Chúa Trời. Điều đó cũng là sự
hư không, theo luồng gió thổi.
|
Pleasures Are
Meaningless
2 I said to myself, “Come now, I will test you with pleasureto
find out what is good.” But that also proved to be meaningless. 2 “Laughter,” I
said, “is madness. And what does pleasure accomplish?” 3 I
tried cheering myself with wine, and embracing folly—my mind still
guiding me with wisdom. I wanted to see what was good for people to do under
the heavens during the few days of their lives.
4 I undertook great projects: I built houses for myself and
planted vineyards. 5 I made gardens and parks and
planted all kinds of fruit trees in them. 6 I
made reservoirs to water groves of flourishing trees. 7 I
bought male and female slaves and had other slaves who were born in my
house. I also owned more herds and flocks than anyone in Jerusalem before me. 8 I
amassed silver and gold for myself, and the treasure of kings and
provinces. I acquired male and female singers, and a harem[a] as well—the delights of a man’s
heart. 9 I became greater by far than anyone in
Jerusalembefore me. In all this my wisdom stayed with me.
10 I denied myself nothing my eyes desired;
I refused my heart no pleasure. My heart took delight in all my labor, and this was the reward for all my toil. 11 Yet when I surveyed all that my hands had done and what I had toiled to achieve, everything was meaningless, a chasing after the wind; nothing was gained under the sun.
Wisdom and Folly Are Meaningless
12 Then I turned my thoughts to consider wisdom,
and also madness and folly. What more can the king’s successor do than what has already been done? 13 I saw that wisdom is better than folly, just as light is better than darkness. 14 The wise have eyes in their heads, while the fool walks in the darkness; but I came to realize that the same fate overtakes them both.
15 Then I said to myself,
“The fate of the fool will overtake me also.
What then do I gain by being wise?” I said to myself, “This too is meaningless.” 16 For the wise, like the fool, will not be long remembered; the days have already come when both have been forgotten. Like the fool, the wise too must die!
Toil Is Meaningless
17 So I hated life, because the work that is done under the sun was
grievous to me. All of it is meaningless, a chasing after the wind. 18 I
hated all the things I had toiled for under the sun, because I must leave
them to the one who comes after me. 19 And who
knows whether that person will be wise or foolish? Yet they will have
control over all the fruit of my toil into which I have poured my effort and
skill under the sun. This too is meaningless. 20 So
my heart began to despair over all my toilsome labor under the sun. 21 For
a person may labor with wisdom, knowledge and skill, and then they must leave
all they own to another who has not toiled for it. This too is meaningless
and a great misfortune.22 What do people get for all
the toil and anxious striving with which they labor under the sun? 23 All
their days their work is grief and pain; even at night their minds do
not rest. This too is meaningless.
24 A person can do nothing better than to eat and drink and
find satisfaction in their own toil. This too, I see, is from the hand
of God, 25 for without him, who can eat or find
enjoyment? 26 To the person who pleases him, God
gives wisdom, knowledge and happiness, but to the sinner he gives the
task of gathering and storing up wealth to hand it over to the one who
pleases God. This too is meaningless, a chasing after the wind.
|
Čih –Viết – Write by
Ama Sakin
Do not be anxious about anything, but in every situation, by prayer and petition, with thanksgiving, present your requests to God
ReplyDelete